Văn mẫu lớp 9: Kể lại một lần em mắc lỗi với bạn thân (Dàn ý + 6 mẫu), Tài Liệu Học Thi muốn giới thiệu đến quý thầy cô giáo cùng các bạn học sinh lớp 9 tham khảo tài
Nhằm giúp học sinh có thể học tốt môn Ngữ Văn lớp 9, chúng tôi sẽ giới thiệu tài liệu vô cùng hữu ích được đăng tải dưới đây.
Tài liệu Bài văn mẫu lớp 9: Kể lại một lần em mắc lỗi với bạn thân, bao gồm dàn ý và 6 bài văn mẫu hay nhất. Kính mời quý thầy cô và các bạn học sinh cùng tham khảo.
Xem Tắt
- 1 Dàn ý kể lại tâm trạng của em sau khi có lỗi với bạn
- 2 Kể lại tâm trạng của em sau khi có lỗi với bạn – Mẫu 1
- 3 Kể lại tâm trạng của em sau khi có lỗi với bạn – Mẫu 2
- 4 Kể lại tâm trạng của em sau khi có lỗi với bạn – Mẫu 3
- 5 Kể lại tâm trạng của em sau khi có lỗi với bạn – Mẫu 4
- 6 Kể lại tâm trạng của em sau khi có lỗi với bạn – Mẫu 5
- 7 Kể lại tâm trạng của em sau khi có lỗi với bạn – Mẫu 6
Dàn ý kể lại tâm trạng của em sau khi có lỗi với bạn
1. Mở bài
– Giới thiệu về câu chuyện sắp kể (diễn ra ở đâu? bao giờ? với ai?), nói vài dòng ngắn gọn về chủ đề (nằm ở trong đề bài)
2. Thân bài
– Hoàn cảnh diễn ra câu chuyện.
– Diễn biến của câu chuyện.
– Tâm trạng của người viết khi phạm lỗi: buồn bã, hối hận…
– Hành động, quyết định của bản thân sau lỗi lầm: quyết định đến xin lỗi…
3. Kết bài
Bài học rút ra cho chính bản thân.
Kể lại tâm trạng của em sau khi có lỗi với bạn – Mẫu 1
Năm lớp 6 và lớp 7, tôi thi học sinh giỏi môn Toán toàn huyện, đều giành giải khuyến khích. Nhiều bạn đã lên tiếng chế giễu tôi là được giải “khúc khích”!
Lên lớp 8, bố mẹ tôi chuyển nhà lên thị xã. Hai chị em tôi đều chuyển đến trường mới: trường Trung học cơ sở Phạm Ngũ Lão. So với các bạn trong lớp thì tôi chỉ vào loại học khá các môn Toán, còn môn Ngữ Văn và Tiếng Anh, tôi giồng mình lên mà vẫn chỉ đạt điểm trung bình. Tôi sinh ra đã luôn cảm thấy tự ti, thậm chí có lúc tỏ ra hèn nhát. Tỏng giờ học Ngữ Văn, cô giáo đưa ra câu hỏi nào tôi đều biết đáp án, nhưng tôi không dám giơ tay phát biểu. Trong những giờ sinh hoạt tổ học tập, sinh hoạt lớp, tôi ngồi im như thóc trong bồ. Các bài kiểm tra Toán, tôi chỉ được 7 hoặc 8 điểm; cô giáo dạy Văn vẫn phê là “trình bày rối” hay “chưa khoa học”. Thậm chí, có lần tôi còn làm trò cười cho cả lớp. Tôi gọi cây đàn ghi ta (lục huyền cầm) là cây đàn “chi-nha” khi làm bài văn thuyết minh.
Tôi trở nên vụng về khi bước vào phòng chức năng học vẽ, học đàn, học hát. Buổi học hôm ấy, khi các bạn kéo ra sân chơi, tôi ở lại một mình trong phòng chức năng. Không biết tôi hí hoáy thế nào mà lại làm đứt dây đàn vĩ cầm. Sự cố xảy ra, tôi vô cùng lo sợ. Tôi dặn mình: “Chẳng ai biết mình gây ra. Cứ im lặng và tỉnh bơ…”. Buổi tập hát tiếp tục. Cái Diệu kêu lên: “Đàn đứt dây rồi!”. Cô giáo dạy âm nhạc hỏi: “Ai làm đứt dây đàn?”. Nhưng tất cả đều nhìn nhau im lặng. Cô giáo tỏ ý không vui khi không ai dám nhận lỗi lầm của mình. Sau sự cố ấy, thầy chủ nhiệm lớp 8A hạ một bậc hạnh kiểm của Diệu (nhóm trưởng) và Hoàn (nhóm phó) trong đội ca vũ, từ loại tốt xuống loại khá.
Chuyện ấy làm lòng tôi day dứt mãi. Tôi trằn trọc và tự trách mình sao hèn nhát thế? Tại sao không dũng cảm tự nhận lỗi để Diệu và Hoàn mắc oan? Nhưng có lúc tôi lại nghĩ: “Mọi chuyện rồi sẽ trôi qua. Nhắc lại làm chi cho mệt…”.
Lòng tự trọng đã nâng đỡ tâm hồn tôi. Tôi viết một bức thư dài gửi thầy chủ nhiệm nói rõ sự việc, xin nhận kỷ luật. Tôi hy vọng thầy không hạ mức hạnh kiểm của hai bạn Diệu, Hoàn…
Thầy chủ nhiệm yêu cầu gặp riêng tôi. Thầy nói về lòng tự trọng, sự hèn nhát và lòng dũng cảm. Thầy an ủi, động viên tôi. Lúc đầu, tôi cứ ngỡ các bạn sẽ khinh ghét tôi, xa lánh tôi. Nhưng thật không ngờ, các bạn lại yêu mến, quý trọng tôi hơn trước. Tôi thấy tâm hồn mình thanh thản. Cuối năm học lớp 8, thi kiểm tra, tôi được năm điểm 10, xếp loại giỏi văn hóa, xếp loại tốt hạnh kiểm.
Nhớ lại kỉ niệm thời non dại ấy, bài học ngụ ngôn về chuyện “đóng đinh lên cột’ mỗi lần mắc một khuyết điểm và “nhổ đinh” mỗi lần sửa chữa được một lỗi lầm … làm tôi cứ nao lòng.
Kể lại tâm trạng của em sau khi có lỗi với bạn – Mẫu 2
Trời đầu đông. Không khí se se lạnh, đủ làm cho túi vừa học vừa học vừa chùm trong cái áo rét. Những cơn gió luồn qua khe cửa sổ rồi luồn vào cổ, làm thấy lạnh. Tuy đã kết thúc tiết học nhưng tôi vẫn cứ ngồi ở bàn, không ra chơi như mọi khi. Tôi đang nghe đài, hôm nay có bài hát mà tôi thích. Nhưng kỳ lạ chưa, tôi chẳng còn chút tâm trí nào để ý tới những nốt nhạc ấy nữa. Có lẽ cái cảm giác tội lỗi từ sáng nay vẫn đang gặm nhấm tim gan tôi. Sáng nay, tôi vừa làm một điều có lỗi với người bạn thân nhất của tôi. Tôi đăm đăm nhìn ra cửa sổ, cái khung cảnh lúc sáng như hiện ra trước mắt. Cái Hà ôm quyển sách bài tập toán đến hỏi tôi:
– Mai ơi, bài này làm thế nào vậy? Khó quá, cậu giảng bài cho tớ được không?
– Dễ thế mà cậu không làm được à? Thôi, cậu tự động não chút đi! – Tôi trả lời tỉnh bơ. Trong lớp ai cũng biết tôi là người học giỏi môn Toán nhất, nên thường có rất nhiều bạn nhờ tôi giảng bài giúp. Điều đó khiến tôi không được thoải mái.
Hà nhìn tôi đầy thất vọng rồi quay về chỗ ngồi. Tôi len lén nhìn sang, một cảm giác buồn vô tận xuất hiện lên trên nét mặt cậu ấy. Trời ơi! Chính tôi là người gây ra việc ấy ư? Thế nhưng, càng nghĩ, tôi càng cảm thấy mình tội lỗi. Cái cảm giác ấy cứ lẽo đẽo theo tôi từ trường cho đến khi về đến nhà.
Càng cố nhắm mắt nằm ngủ thì tôi càng thấy xấu hổ hơn. Tôi cứ suy nghĩ việc xảy ra lúc sáng. Tôi quyết tâm sẽ đến xin lỗi Hà vào sáng hôm sau. Nhưng tôi không biết phải mở lời như thế nào, xin lỗi ra sao… Cứ thế tôi chìm vào trong giấc ngủ với nỗi day dứt trong lòng.
Sáng hôm sau, khi đến lớp, tôi thấy Hà đã đến từ rất lâu rồi. Chúng tôi nhìn nhau nhưng không nói gì. Một lúc sau đó, không chịu được, tôi liền chạy đến và xin lỗi Hà. Cậu ấy nhìn tôi rồi mỉm cười: “Mình đã quên chuyện hôm qua rồi”. Tôi như được thở phào nhẹ nhõm, rồi nói với Hà: “Từ nay có bài gì không hiểu cứ đến hỏi tớ nhé!”. Và từ đó tôi đã trở thành một người bạn thân thiết giúp Hà trong học tập.
Kể lại tâm trạng của em sau khi có lỗi với bạn – Mẫu 3
Ngày hôm ấy, là sinh nhật bạn. Bữa tiệc ấy có lẽ sẽ rất vui nếu như không có chuyện đó xảy ra. Trước khi buổi tiệc bắt đầu, tôi là người đến sớm nhất để giúp bạn trang hoàng tiệc. Sau khi trang trí xong, tôi lên phòng Trân nghỉ xả hơi và bật nhạc nghe. Khi nằm lên giường, cảm thấy có gì cồm cộm dưới gối, tôi liền lấy ra xem thì ra đó là nhật kí của Trân tranh thủ lúc Trân còn đang ở dưới lầu tôi đọc lướt qua cuốn sổ. Tôi giở ra từng trang thích thú đọc những dòng chữ hiện ra trước mắt. Quá chăm chú đọc nên tôi không biết rằng Trân đã đứng đó từ lúc nào, gói bánh trên tay bạn rơi xuống. Nụ cười trên môi vụt tắt,đôi môi bạn mím chặt lại, mắt mở to. Khuôn mặt hồng hào của bạn giờ đây trắng bệch.Trân hét thất thanh:
– Cậu thật quá đáng!
Tiếng hét của Trân làm tôi chợt tỉnh, tôi vô cùng sợ hãi và bất ngờ làm quyển nhật kí rơi xuống đất. Mọi thứ diễn ra quá nhanh làm tôi không thể tưởng tượng được. Đôi mắt Trân nhìn tôi trở nên đầy lạnh lẽo và xa cách. Tôi im lặng không nói lời nào khi thấy trên khuôn mặt bạn là hai hàng nước mắt.
– Thôi! Cậu xuống lầu nhập tiệc đi! Vừa nói Trân vừa nhặt cuốn nhật ký lên và chạy vội vào phòng, tôi sững sờ chưa kịp nói lời xin lỗi. Bữa tiệc hôm ấy đã diễn ra nhưng không ai thấy sự xa cách của tôi và Trân.
Về nhà tôi suy nghĩ về hành động của mình, tôi tự trách mình “Tại sao mình lại tò mò đến vậy? Mày có biết là đã đánh mất đi niềm tin của người bạn thân iu không?”. Trong tôi luôn muốn nói lời xin lỗi nhưng sao khó quá!
Cũng chính sự ngang bướng của tôi đã làm mất đi tình bạn của mình. Tôi giận mình quá, lòng ray rứt vì đã xâm phạm đến những điều bí mật riêng tư của bạn. Tôi thật sự không muốn mất bạn. Tôi nhủ lòng ngày mai sẽ đến xin lỗi bạn.
Sáng hôm sau đến lớp, tôi lấy hết dũng khí bước đến cạnh Trân đẻ nói lời xin lỗi. Ngoài sự mong đợi Trân mỉm cười và chấp nhận tha thứ cho tôi. Bạn nói:
– Trong cuộc sống không ai không mắc lỗi lầm nhưng người biết sửa chữa và nói lời xin lỗi là người tốt và cậu đã làm được đấy thôi! Vì thế mình sẽ tha thứ cho cậu.
Tính hiếu kỳ đôi lúc làm con người khám phá ra những điều mới lạ nhưng cũng có lúc làm cho con người trở nên xấu xa hơn khi nó biến thành sự tò mò tọc mạch. Mỗi con người đều có một góc riêng tư không thể bày tỏ cùng ai và điều đó cần được tôn trọng. Vì vậy lén xem trộm nhật kí của bạn là một hành vi không đúng. Tôi đã xúc phạm bạn và nếu như không được tha thứ thì có lẽ tôi sẽ đánh mất tình bạn thiêng liêng này.
Kể lại tâm trạng của em sau khi có lỗi với bạn – Mẫu 4
Giờ đây sau nhiều năm trôi qua thì chính bản thân tôi mới có đủ dũng khí cũng như dám kể về những năm tháng êm đềm trôi qua của tuổi học trò kèm theo kỷ niệm khi để xảy ra một chuyện có lỗi với bạn – đây có lẽ sẽ lần đầu tiên và cũng là duy nhất nhưng đã đủ để khiến tôi phải cảm thấy hổ thẹn đến tận bây giờ. Tôi vẫn nhớ như in câu chuyện đó…
Mấy năm trước đây khi tôi vừa ra khỏi tiệm net chơi game cùng với lũ bạn thân, bọn tôi bước ra ngoài đường thì gặp thằng Quy – đứa bạn cùng trường với bọn tôi. Nó đang ngồi say sưa đếm tiền với một vẻ mặt say mê, đôi mắt nó ánh lên một niềm vui vô cùng khó tả. Tôi chợt reo lên với lũ bạn: “Chắc thằng này vừa trộm tiền của bố mẹ nó đây mà!”. Rồi bọn tôi kích nhau xem đứa nào dám ra đó lấy được tiền của nó. Tất nhiên là tôi, bởi vì tôi mạnh mẽ, dũng cảm nhất trong nhóm mà. Thế là tôi chạy ngay lại giật xấp tiền trên tay của nó rồi cả bọn hò nhau chạy trốn và đem chia nhau. Rồi cho đến một hôm tôi có dịp gặp lại nó nhưng là từ đằng xa thôi.
Tôi không dám tin vào mắt mình nữa khi thằng Quy đang đứng trước một cửa hàng bán đồ chơi mà nó chỉ dám đứng nhìn qua cửa kính mà thôi. Quý còn đang cõng người anh đang bị bệnh tật thần kinh, lưng nó phải oằn xuống vì chắc không chịu nổi sức nặng quá lớn. Tôi lại gần, nấp lưng vào bức tường bên cạnh và vểnh tai lên lắng nghe: “Tiếc quá nhỉ, giá như em còn số tiền đó thì em sẽ mua cho anh chiếc xe tăng đẹp nhất ở đằng kia, nhưng không sao vì chỉ một tuần rửa chén thuê nữa thôi là em sẽ có đủ tiền để mua cho anh thôi mà”. Thằng anh cười một cách vô cùng hồn nhiên rồi nhắc lại “xe tăng, xe tăng”. Tôi đứng nép hẳn vào trong góc tường, tự dưng tôi thấy bản thân mình có tội.
Tôi bỏ chạy một mạch về nhà mà rơm rớm nước mắt, sao tôi cảm thấy xấu hổ quá! Sau đó tôi đã cố gắng dành dụm được một số tiền để trả cho Quy cũng như bù đắp được phần nào lỗi lầm mà tôi đã gây ra. Sau này, tôi vẫn hay qua nhà Quy chơi, hỏi thăm về người anh bị bệnh và chia sẻ với nhau khá nhiều điều trong cuộc sống. Kể về lần lấy tiền đó cả hai cứ nhìn nhau cười mà thôi.
Kể lại tâm trạng của em sau khi có lỗi với bạn – Mẫu 5
Tôi và Hằng là bạn thân từ năm lớp 6. Cả hai đều vô cùng yêu mến nhau. Chúng tôi thường chia sẻ cho nhau rất nhiều chuyện. Một hôm, sau giờ ra chơi đầu giờ chiều, tôi phát hiện ra mình đã bị mất một số tiền ở để ở trong cặp. Đây là số tiền mà bố mẹ đã cho tôi để đóng tiền học thêm Toán. Chính vì vậy, tôi cảm thấy vô cùng lo lắng và sợ hãi. Tôi nghĩ lại trong khi mình ra khỏi lớp thì trong lớp còn có những ai. Và tôi chợt nhớ ra lúc đó Hằng vẫn còn ở trong lớp, Hằng còn ngồi cùng bạn với tôi nữa. Tôi bắt đầu cảm thấy nghi ngờ Hằng. Cuối tiết học, tôi có lên báo cáo với cô giáo và nhờ cô giúp đỡ. Cô đã bắt đầu cuộc “truy tìm kẻ trộm” bằng nhiều cách nhưng vẫn không tìm ra thủ phạm. Trong suốt khoảng thời gian còn lại, Hằng có hỏi han tôi nhưng tôi tìm cách né tránh, không trả lời. Có lẽ Hằng cũng cảm nhận được rằng tôi đang nghi ngờ bạn ấy. Cuối cùng, cô yêu cầu cả lớp đặt những đồ dùng cá nhân lên bàn để cô kiểm tra. Khi cô kiểm tra đến tôi thì phát hiện ra một chiếc phong bì trong túi của chiếc áo khoác. Đó chính là chiếc phong bì đựng số tiền đã mất. Tôi chợt nhớ ra trước khi đi học mình đã để vào đó thay vì để trong cặp. Tôi cảm thấy vô cùng xấu hổ rồi lên tiếng xin lỗi cô giáo và cả lớp. Nhưng lúc này, người tôi cảm thấy có lỗi nhất lại chính là Hằng. Hết giờ học, tôi không đợi Hằng cùng về như mọi khi mà về cố ý về trước. Trên đường về, tôi suy nghĩ lại hành động của mình ngày hôm nay, tôi rất hối hận và tự nhủ ngày mai sẽ đến xin lỗi Hằng.
Kể lại tâm trạng của em sau khi có lỗi với bạn – Mẫu 6
Hôm ấy là chủ nhật nên tôi cùng đến nhà Lan – cô bạn thân nhất để chơi. Chúng tôi là bạn thân từ hồi còn học Tiểu học cho đến tận bây giờ. Có thể nói, tình bạn của cả hai vô cùng gắn bó. Khi đến nơi, Lan đã bảo tôi lên phòng đợi để bạn đi chuẩn bị hoa quả. Tôi vui vẻ lên phòng Lan, bật nhạc và nằm xuống giường. Bỗng nhiên tôi cảm thấy như có vật gì đó dưới gối. Tôi liền lấy ra xem, thì ra là cuốn nhật ký của Lan. Tranh thủ khi Lan chưa lên, tôi lén mở cuốn nhật ký ra đọc. Vì quá chăm chú đọc mà tôi không biết rằng Lan đang đứng trước cửa. Bỗng nhiên, Lan hét lên:
– Sao cậu lại đọc trộm nhật ký của tớ? Cậu thật là quá đáng!
Tôi nhìn lên thì thấy khuôn mặt của Lan đang rất là tức giận. Tôi vội vàng gập cuốn nhật ký lại và để về chỗ cũ. Tôi không dám nói gì cả. Chỉ biết lắp bắp nói tiếng xin lỗi:
– Tớ… xin…
Chưa kịp nói hết câu thì Lan đã đi xuống dưới nhà mà không nói lời nào nữa. Tôi biết rằng lúc này cả hai đang cần có một khoảng thời gian một mình yên tĩnh. Chính vì vậy, tôi nhẹ nhàng đi xuống nhà, rồi ra về. Trên đường về, tôi nghĩ lại mọi chuyện vừa mới xảy ra. Tôi tự trách bản thân mình chỉ vì tò mò mà xem trộm nhật kí của bạn. Chắc chắn Lan đã rất giận.
Về đến nhà, tôi liền nhắn tin cho Lan để xin lỗi. Không thấy Lan trả lời. Tôi vô cùng lo lắng, thậm chí nghĩ rằng có thể tình bạn này sẽ mãi mãi mất đi. Sáng hôm sau khi đến lớp, tôi nhìn thấy Lan đã ở đến từ khi nào. Nhìn thấy tôi, Lan mỉm cười và vẫy tay chào tôi. Tôi ngạc nhiên lắm nhưng cũng bước đến và ngồi xuống cạnh Lan.
– Lan ơi, cho tớ xin lỗi nhé!
– Hân này, tớ cũng xin lỗi vì hôm qua đã quát bạn nhé!
– Không đâu, tớ đã có lỗi khi đọc trộm nhật ký của cậu. Ai cũng có quyền tức giận khi gặp phải tình huống này. Tớ hứa chắc chắn sẽ không có lần sau nữa đâu.
Tôi nhìn Lan đầy mong đợi. Lan im lặng một lúc rồi mỉm cười. Nụ cười ấy khiến tôi hiểu rằng Lan đã tha thứ cho tôi.