Bài văn mẫu lớp 6: Kể về một con chó có nghĩa với chủ, Bài văn mẫu lớp 6: Kể về một con chó có nghĩa với chủ là tài liệu vô cùng hữu ích mà hôm nay Tài Liệu Học Thi muốn
Bài văn mẫu lớp 6: Kể về một con chó có nghĩa với chủ được chọn lọc từ những bài văn hay của các em học sinh lớp 6 trong cả nước.
Tài liệu bao gồm 3 bài văn mẫu hay sẽ giúp các em biết cách làm văn kể chuyện, rèn luyện khả năng diễn đạt và phát triển ý. Sau đây là nội dung chi tiết, mời các em cùng tham khảo và tải tài liệu tại đây.
Kể về một con chó có nghĩa với chủ – Mẫu 1
Cách đây bốn năm, lúc em mới học lớp hai, ông ngoại cho một con chó nhỏ khoảng vài tháng tuổi, lông màu nâu sẫm. Em đặt tên cho nó là Lắc-ki.
Lúc trưởng thành, Lắc-ki có thân hình rất đẹp: ngực nở, bụng thon, bốn chân cao và mảnh. Chiếc đầu nhỏ, đôi tai nhọn dựng đứng, cặp mắt tinh nhanh. Chiếc mũi đen ướt đánh hơi rất tài. Đã nhiều lần, nó tấn công và giết chết những con chuột cống đáng ghét dám mò vào bếp ăn vụng.
Lắc-ki thông minh lắm. Dường như nó hiểu được tiếng người, hiểu được ý định của chủ. Vì em chăm sóc Lắc-ki từ nhỏ nên nó gắn bó với em hơn cả. Trừ những lúc đi học, còn ở nhà thì em đi đâu, Lắc-ki cũng theo sát như hình với bóng. Nó rất thích chơi trò kéo co với em và phần thắng bao giờ cũng thuộc về nó. Vì Lắc-ki khỏe như vậy nên còn đặt thêm cho nó một biệt danh là Lực sĩ.
Ban ngày, Lắc-ki nằm trước thềm nhà, mõm gác lên hai chân trước, mắt lim dim. Nó chẳng ngủ đâu mà đang trông nhà đấy! Một tiếng động nhẹ, một bóng người thoáng qua … nó đứng phắt lên, dỏng tai nghe ngóng. Tiếng sủa của Lắc-ki lớn và vang. Trông bộ dạng của nó lúc giận dữ, kẻ có ý xấu phải lùi xa. Ban đêm, nó ít ngủ, cứ đi loanh quanh để giữ nhà. Có nó, mọi người rất yên tâm.
Ấy thế nhưng đối với người thân, Lắc-ki lại rất hiền. Nó thích bày tỏ tình cảm bằng cách bắt tay, ngoáy tít cái đuôi hay nằm khoanh dưới chân chờ lệnh. Lòng trung thành của Lắc-ki đã để lại trong em một ấn tượng không thể nào quên.
Mùa hè năm ngoái, vào một buổi chiều, bạn Quốc và bạn Tùng rủ em ra kênh tắm. Con kênh mới đào dẫn nước ngọt tưới mát cho cả một vùng. Từ ngày có dòng kênh này, quê em bốn mùa phủ kín một màu xanh của lúa khoai, cây trái …
Chiếc cầu bắc ngang kênh là nơi bọn con trai chúng em tụ tập vui chơi nô đùa hàng ngày. Chiều hôm ấy, chơi chán trò rồng rắn, trò đánh trận giả … cả đám ùa xuống dòng kênh té nước vào nhau là la hét vang trời. Sau đó, chúng em thách nhau bơi thi xem ai giỏi nhất.
Vốn là dân “không sợ nước” và bơi cũng khá, em nhận lời ngay. Sau tiếng hô bắt đầu của cu Tèo, ba “vận động viên” nhảy ùm xuống kênh, trổ tài bơi lội. Chặng đầu tiên, em vượt lên trước Quốc và Tùng cả đoạn dài. Tính hiếu thắng trỗi dậy, em dồn sức bơi thật nhanh để về đích trước.
Nhưng … Ôi! Sao chân trái của em tự nhiên cứng đờ và đau quá thế này! Em đã bị “chuột rút”. Không thể duỗi chân ra bơi tiếp được nữa nên em vội kêu to nhưng càng kêu, nước càng ộc vào miệng nhiều hơn. Em mất thăng bằng, lạng người đi rồi trôi theo dòng nước. Phen này chắc em chết mất!
Trong cơn hoảng hốt, bỗng ta em quờ vào một vật gì đó mềm và ấm. Rồi hình như có ai đó túm chặt lấy quần em, cố lôi đi. Em định thần nhìn lại thì hóa ra là Lắc-ki, chú chó thân yêu. Nó đã dũng cảm lao xuống cứu em trong cơn nguy hiểm. Vừa lúc đó, Quốc và Tùng cũng đã đến kịp thời. Cả ba dìu em vào bờ. Lắc-ki rùng mình rũ nước rồi mừng rỡ chạy quanh em, cất tiếng sủa vang.
Được nghe chuyện chú chó liều mình cứu chủ, ai cũng khen là con chó có nghĩa. Từ hôm ấy em và tất cả những người thân trong gia đình càng yêu quý Lắc-ki hơn.
Kể về một con chó có nghĩa với chủ – Mẫu 2
Chú chó Hachiko được giáo sư Ueno của trường đại học Tokyo nuôi dưỡng. Gia đình giáo sư không có con trai nên ông coi Hachiko như con ruột.
Hàng ngày như thường lệ, cứ mỗi buổi sáng là Hachiko tiễn giáo sư Ueno Eizaburo đến nhà ga để ông lên tàu đi làm và cả hai đều đi bộ tới nhà ga Shibuya, chú chó trung thành Hachi, có nick name là Hachiko. Hachiko không được phép theo giáo sư đến Đại Học Hoàng Gia (nay là Đại Học Tokyo), nơi ông đang giảng dạy, và chiều cũng vậy, cứ đến 3 giờ chiều, Hachiko lại ra nhà ga đợi giáo sư về. Nhưng vào ngày 12 tháng 5 năm đó, giáo sư Ueno đã qua đời sau một cơn đột quỵ khi đang hảng bài trên giảng đường ở trường đại học và mãi mãi không thể trở về được. Còn Hachiko cứ như mọi ngày, vẫn đến nhà ga vào lúc 3 giờ chiều để đón chủ nhânvề. Nhưng hôm đó đã qua 3 giờ rất lâu, bao nhiêu chuyến tàu đã đi qua, trời đã tối mà không thấy giáo sư về. Và Hachiko, chú cho trung thành không hề nản lòng, Hachiko vẫn đứng đợi và đợi.
Hachiko linh cảm rằng có chuyện gì chẳng lành đã xảy ra, tuy vậy nó vẫn ra ga đợi chủ nhân vào lúc 3 giờ chiều mỗi ngày. Chẳng bao lâu sau, những người xung quanh bắt đầu để ý tới sự chờ đợi vô vọng của Hachiko đối với người chủ nhân đã qua đời của mình. Lần lượt, từ người làm vườn trước đây của giáo sư, đến giám đốc nhà ga và những người dân trong vùng đã cho Hachiko ăn và thay phiên nhau chăm sóc nó. Câu chuyện về chú chó trung thành nhanh chóng được lan truyền khắp nơi và Hachiko được coi như một tấm gương sáng về lòng trung thành. Người ta tìm đến Shibuya chỉ để nhìn Hachiko, cho nó ăn, hoặc nhẹ nhàng xoa đầu vào đầu nó để chúc may mắn. Năm 1932, khi Hachiko đợi chủ nhân được 7 năm, 1 sinh viên của giáo sư Ueno đã viết 1 bài báo kể về chuyện cảm động này và gửi đăng ở 1 tờ báo lớn ở Tokyo . Ngay lập tức có rất nhiều người quan tâm lo lắng cho chú chó trung thành này. Cũng từ Hachiko mà người Nhật thêm vào từ điển từ mới “chukhen” – chú chó nhỏ trung thành .
Cuối cùng vào ngày 8 tháng 3 năm 1935 (1 số tài liệu nói là ngày 8 tháng 3 năm 1935), gần 11 năm kể từ ngày nó nhìn thấy chủ nhân lần cuối cùng, người ta tìm thấy Hachiko – lúc đó đã 12 tuổi – nằm gục chết tại chính cái nơi mà nó đã đứng đợi chủ nhân của mình trong suốt nhiều năm. Bên cạnh mộ của giáo sư Ueno tại nghĩa trang Aoyama cũng có đặt một bức tượng của Hachiko.
Qua câu chuyện, chúng ta thêm hiểu về loài chó, đó là một người bạn trung thành và thân thiết nhất với con người. Khi nhận được tình yêu thương chân thành, chú chó Hachiko đã luôn chờ đời người chủ của mình trở về cho đến lúc chú chết. Câu chuyện đã để lại sự xúc động trong mỗi người.
Kể về một con chó có nghĩa với chủ – Mẫu 3
Sinh nhật em tháng trước, ông nội em có tặng cho em một con chó, em đặt tên nó là Tô Tô. Lúc ông em mới mang về nó đã được 3 tuổi và nó là một con chó rất thông minh. Nhìn con chó rất đáng yêu khiến ai nhìn thấy cũng muốn ôm nó vào lòng.
Khi mới được “nhập khẩu” vào nhà em nên Tô Tô rất rụt rè, chỉ chui xuống dưới gầm ghế hoặc gầm tủ. Hễ có ai đến ngoài ngõ là nó lại gừ lên vài tiếng rồi chui về chỗ cũ nằm. Nhưng dần dần, nó trở thành cảnh vệ mà nhà em rất tin tưởng. Em rất thích bộ lông của nó, rất dày và mượt, vì thế mà em và ông nội thường xuyên tắm táp cho nó. Mỗi lần em đi học về, nó lại chạy đón em từ xa, nhảy lên liếm mặt và vồ lấy em. Dù mệt mỏi nhưng em rất thích giỡn với nó. Nó cứ sấn gần em quấn quanh đôi chân của em vẫy đuôi như đang vui cười và trò chuyện với em. Em cảm thấy rất hạnh phúc khi mỗi ngày có nó ở bên cạnh. Nó giống như một người bạn thân thiết của em làm cho em càng yêu quý nó.
Nhờ ăn uống điều độ, mỗi sáng ông em lại thả cho chạy ngoài đường nên Tô Tô trông rất chắc khỏe, ngực nở, bốn cái chân của nó cao và mảnh, cái mũi của nó đánh hơi rất thính giúp nó chạy rất nhanh để bắt những con chuột đáng ghét vào ăn vụng trong bếp nhà em. Tối đến nó còn canh giấc nồng cho cả nhà có một giấc ngủ ngon.
Tô Tô là một con chó rất thông minh và dường như nó hiểu được tiếng người. Hễ nghe thấy tiếng xe máy của bố em đi làm ở phía xa, ở trong nhà nó đã vẫy đuôi mù tít và chạy ra ngõ đón chủ. Ban ngày, nó nằm ở giữa sân, hễ có tiếng động dù rất nhẹ cũng khiến nó tỉnh dậy. Ban đêm, nó thức để trông nhà nên gia đình em rất yên tâm. Trừ những lúc đi học ra, em lại trêu đùa và chơi với nó, nó rất thân thiện với gia đình em nhưng với người ngoài, chỉ cần khiến nó giận lên cũng phải khiếp sợ.
Có một lần, vào đêm khuya, nhà em đã ngủ hết rồi, lúc ấy cũng tầm mười hai giờ đêm, nghe có tiếng động ở phía sau nhà em, con Tô sủa ầm lên, bố mẹ em tỉnh dậy, chạy ra phía sau thì thấy một bóng đen đang ở trên tường nhảy xuống đường một cái bịch và leo lên xe máy bỏ chạy. Sau đó, bố mẹ đoán chắc là có trộm, đi kiểm tra xung quanh, cũng may là không mất mát gì. Bố em xoa đầu Tô Tô khen ngợi: “Tô Tô giỏi lắm”. Đáp lại lời khen, nó ngoe nguẩy cái đuôi và ra sân nằm.
Tô Tô như một người bạn của gia đình em, nó rất thông minh và nhanh nhẹn. Nó là con vật sống có tình có nghĩa. Bạn bè của em hay bố mẹ đến đều quý nó. Nó rất ngoan và hiểu biết. Không những vậy ai đến nhà em chơi cũng thích ôm nó và ai cũng khen Tô Tô vừa đẹp lại vừa ngoan. Đã có nhiều người từng đến hỏi mua Tô Tô nhưng gia đình em coi Tô Tô như một người thân trong nhà nên không bán.
Mỗi lần đi học về nhìn thấy nó vẩy vẩy cái đuôi chạy ra đón em , em cảm thấy rất vui. Có lần nghe mẹ kể, em đi vắng mấy ngày, nó ở nhà mặt buồn thiu, ăn uống ít hẳn. Thế là mẹ ngồi thầm thì với nó:” Tô Tô ăn đi, nhỏ nó sắp về với em rồi đấy. Không ăn là nó không vui đâu” Nghe mẹ dỗ một lát, thế là nó cũng chịu nghe lời. Nó dường như hiểu được tiếng mẹ nói nên rất ngoan ngoãn nghe theo.
Cả nhà em rất yêu quý Tô Tô. Nó như trở thành người bạn bên em mỗi ngày, luôn ở bên nghe em chia sẽ niềm vui nỗi buồn. Nó còn giống như một chiến binh bảo vệ giấc ngủ cho cả gia đình em vậy.