Bài văn mẫu lớp 12: Suy nghĩ về câu nói ‘Chỉ có trái tim yêu thương mới gieo mầm hạnh phúc’, Mời các bạn cùng tham khảo bài văn mẫu lớp 12: Suy nghĩ về câu nói ‘Chỉ
Để có thể giúp cho các bạn có thể bổ sung thêm kiến thức về văn nghị luận xã hội cho các bạn, Tài Liệu Học Thi xin giới thiệu bài văn mẫu lớp 12: Suy nghĩ về câu nói “Chỉ có trái tim yêu thương mới gieo mầm hạnh phúc”, đây là tài liệu được chúng tôi sưu tầm và đăng tải tại đây.
Trái tim luôn là nơi đa chứa đựng những tình thương của mỗi con người. Sau đây mời các bạn cùng tham khảo bài văn mẫu suy nghĩ về câu nói “Chỉ có trái tim yêu thương mới gieo mầm hạnh phúc”.
Chỉ trái tim yêu thương mới gieo mầm hạnh phúc – Mẫu 1
Nhà văn người Anh Elbert Hubbard đã từng nói: “Tình yêu lớn lên nhờ sự cho đi. Sự yêu thương chúng ta cho đi là sự yêu thương duy nhất mà chúng ta có được.” Đúng vậy! Sự yêu thương là thứ tình cảm vô cùng thiêng liêng và cao cả, là thứ tình cảm sẽ chẳng thể nào thiếu ở một con người. Vì đó là vì sao tinh túy nhất, sáng nhất trên bầu trời đầy sao đêm, là niềm vui, không chút bận tâm của con người. Đúng như ý kiến: “Chỉ có trái tim yêu thương mới gieo mầm hạnh phúc của Đặng Thùy Trâm.
“Con người không có tình yêu
Như trái đất này không có lá”
Nếu như Trái Đất là hình vuông thì con người ta sẽ có các góc cạnh để trốn tránh. Nhưng bởi vì nó là hình cầu nên chúng ta phải đối mặt với cuộc đời. Cuộc đời không phải là khu vườn đầy hoa thơm và cỏ lạ, ngát tính chiêm hót mà là một hành trình vạn dặm đầy thử thách, chông gai.
Ai đó đã từng cho rằng nơi lạnh nhất không phải là bắc cực mà là nơi không có tình yêu thương. Trái tim là nới bắt nguồn tất cả, khơi dậy bao rung động cảm xúc của con người. Nó cũng chính là yếu tố duy nhất làm xao động những con sóng yêu thương. Một “trái tim yêu thương” Là một trái tim biết đồng cảm, xót xa trước những nỗi khổ của người khác, là người biết tha thứ, bao dung trước nỗi lầm người khác gây ra, là người biết cảm thông và giúp đỡ mọi người trong mọi hoàn cảnh. Hạnh phúc là một quả bóng tròn, có thể to hoặc cũng có thể nhỏ những vẫn luôn là cái đích cuối cùng mà người ta vẫn tìm đến. Trạng thái vui vẻ, thỏa mãn thì được gọi là hạnh phúc, có bao nhiêu trái tim là có bấy nhiêu nhịp đập về hạnh phúc. Tình yêu thương – đó là niềm hạnh phúc to lớn nhất và mãi mãi của con người. Trên con đường dài rộng của cuộc đời có những niềm hạnh phúc trọn vẹn và cũng có những nỗi đắng cay, đau khổ, chua chát. Một cơn song dữ dội từ đại dương bất ngờ ập đến, đánh chìm cuộc sống chúng ta xuống đáy sâu vực thẳm của sự đau khổ. Có lẽ, lúc đó tình yêu thương sẽ là ngọc đuốc sáng xua đi bóng tối và tiếp thêm sức mạnh để ta vượt lên tất cả. Vì cái rộng hơn biển cả là bầu trời, cái lớn hơn bầu trời lại là trái tim yêu thương của con người. Với tình yêu thương chúng ta có thể nhân đôi niềm vui, chia sẻ bớt nỗi buồn, khổ đau. Có tình yêu thương, chúng ta sẽ cùng ươm mầm cho trái tim hoài bão và đầy khát vọng. Cuộc đời là một bản nhạc và chúng ta là những người nghệ sĩ. Tại sao lại không tạo ra một bản nhạc hạnh phúc cho chính mình từ tính yêu thương?
Con người chỉ có thể cảm nhận được trọn vẹn ý nghĩa của hai từ hạnh phúc khi họ biết cho đi mà không cần nhận lại. Như trong bài thơ của Tố Hữu:
“Nếu là con chim, chiếc lá
Thì con chim phải hót, chiếc lá phải xanh
Lẽ nào vay mà không trả
Sống là cho đâu chỉ nhận riêng mình”
Nếu như không biết chia sẻ, cảm thông nỗi niềm với người khác thì đó là con người nô lệ cho khát vọng tham lam, bao nhiêu cũng không đủ để thỏa mãn nhu cầu. Mãi mãi họ chỉ sống trong sự cô đơn, lẻ loi, tâm hồn cảm thấy bị gò bó, không được thanh thản. Ai rồi cũng sẽ trở về nơi suối vàng. Có những người dù đã ra đi những vẫn được mọi người nhắc đến và yêu quý, có những người dù đã không tồn tại nữa nhưng những suy nghĩ xấu xa trong người khác về mình cũng chẳng bao giờ nhạt nhòa. Đâu đó trên mảnh đất tươi xốp, màu mỡ này vẫn tồn tại những mảnh đời khốn khó, bất hạnh. Đó là những con người sống mưu sinh bằng nghề nghiệp giản đơn, bình dị biết mấy. Những chương trình như “Cặp lá yêu thương” “Lục lạc vàng” “Như bao giờ có cuộc chia li” được dựng lên để cưu mang những hoàn cảnh khó khăn và vất vả. Chợt những câu thơ của Đỗ Phủ hiện ra. Những câu thơ dãi bày đầy đủ những nỗi niềm, qua đó bộc lộ ước muốn khát khao của nhà thơ.
Dù vậy! Phải đặt tình yêu thương đúng chỗ để không rơi vào sự thiếu tỉnh táo của lí trí hay sự lợi dụng của lòng yêu thương mà thôi!
Cuộc sống là một bát nước chứa đầy những giọt nước của yêu thương. Để bát nước đấy sẽ không bao giờ vơi cạn thì hãy luôn biết yêu thương, chia sẻ với người xung quanh. Những người chỉ biết cho riêng mình đã bị sự ích kỉ lấn át, họ sẽ dần trở nên vô cảm, nhỏ nhen. Họ quên mất đi tình yêu thương, bị sự ồn ào của cuộc sống ngày càng tha hóa, bị lu mờ bởi vật chất nên tình yêu thương trở nên nguội lạnh. Chính vì cái “tôi” của mình, vì cuộc sống đơn điệu của bản thân mà họ bỏ mặc cả những thứ xung quanh.
Chỉ trái tim yêu thương mới gieo mầm hạnh phúc – Mẫu 2
Nếu như trái đất này hình vuông thì con người sẽ có các góc cạnh để ẩn náu, nhưng vì nó hình cầu, nên chúng ta lại phải đối mặt với cuộc đời. Và cuộc đời không phải là một khu vườn hoa thơm cỏ ngát, rực rỡ, tươi tắn những cánh hoa mềm mại như lụa đào. Duy nhất “Chỉ có trái tim yêu thương mới gieo mầm hạnh phúc” (Đặng Thùy Trâm), duy nhất chỉ thần kì giọt nước của sẻ chia, cây xương rồng nơi sỏi đá cát bụi khô cằn cũng có ngày nở những đoá hoa rực rỡ và lộng lẫy nhất.
Thượng đế ban phát cho ta quyền được sở hữu một trái tim. Trái tim là nơi bắt nguồn cho tất cả, khơi dậy bao rung động cảm xúc của con người. Nó là chiếc “cần rung” làm xao động những con sóng của tình yêu thương. Một “trái tim yêu thương” là trái tim biết đồng cảm, động lòng trắc ẩn trước nỗi đau thương của người khác, có ý thức hành động để giúp đỡ, cởi bỏ nỗi đau khổ bất hạnh và đem đến niềm vui, hạnh phúc cho con người. “Trái tim yêu thương” là nơi gieo mầm hạnh phúc. Hạnh phúc có thể đơn giản hoặc cũng có thể lớn lao nhưng luôn là cái đích mà ta hướng đến. Hạnh phúc là trạng thái thỏa mãn của con người về tinh thần khi những nhu cầu, mong ước, nguyện vọng được thực hiện. Có bao nhiêu trái tim là có bấy nhiêu nhịp đập về hạnh phúc. Tình thương yêu và hạnh phúc luôn tồn tại trong nhau. Yêu thương – đó là niềm hạnh phúc mãi mãi và cũng là duy nhất.
Trên con đường đời, niềm vui đong đầy, hạnh phúc ngọt ngào hay trái đắng chua chát, vất vả nhọc nhằn, tất cả đều là ẩn số. Một cơn sóng dữ từ đại dương cuộc sống bất ngờ ập đến, đánh chìm ta xuống vực thẳm của đau khổ. Tình yêu thương, lúc ấy chính là ánh sáng xua đi bóng tối và dẫn lối ta thoát khỏi nghịch cảnh. Vì cái rộng hơn biển cả là bầu trời, cái rộng hơn bầu trời là trái tim con người nên tâm hồn con người rất cần tình đồng loại. Anh vác cho tôi, tôi vác cho anh, chúng ta phải dựa vào nhau là vì thế. Với yêu tình thương, chúng ta có thể chia sẻ những cảm xúc và thấu hiểu lẫn nhau. Tình yêu thương giúp chúng ta trong lúc khó khăn bởi nó giúp ta kết nối ngôn ngữ trái tim. Có tình thương chúng ta cùng sát cánh bên nhau khắp mọi nẻo đường đời. Có tình thương, chúng ta cùng ươm mầm cho trái tim hoài bão và khát vọng. Cuộc đời là một bản nhạc và chúng ta là những nghệ sĩ đệm đàn. Tại sao không tạo nên một bản nhạc hạnh phúc cho chính mình từ tình yêu thương?
Con người chỉ có thể có một hạnh phúc trọn vẹn khi để cho bản thân mình trải nghiệm trong nhiều cung bậc cảm xúc, sự hài hòa giữa cho và nhận. Sự nhàn cư trong tâm hồn, sự tiếp nhận một chiều chỉ muốn nhận lấy thêm mà không hề có sự chia sẻ, không có sự bù trừ sẽ làm cho con người ấy chỉ còn là nô lệ của những tham vọng, bao nhiêu cũng không đủ cho cơn thèm khát về quyền lực, vật chất vì nhu cầu được voi đòi tiên của mình. Họ bị bực bội vì chỉ quen nhận nên không cảm nhận được sự nhẹ nhõm, lan tỏa trong những ánh mắt thân thiện. Là cái kết đã được định đoạt, họ sống cô đơn trong cái vỏ ốc của chính mình. Ai rồi cũng sẽ trở về với cát bụi. Có chăng điều còn lại chính là dấu ấn của họ trong trái tim của mọi người. Có người ra đi mà dường như họ còn sống mãi trong lòng người khác, tỏa bóng mát tình thương cho hành trình sự sống. Họ dường như tái sinh trong tâm hồn mọi người.
Cuộc đời không phải là một khu vườn hoa thơm cỏ ngát, rực rỡ, tươi tắn những cánh hoa mềm mại như lụa đào. Vẫn còn nhiều lắm những mảnh đời cơ cực, nhọc nhằn, lam lũ hiện hữu trong xã hội. Cuộc sống mưu sinh của họ chỉ dựa vào những nghề nghiệp hết sức bình dị, số vốn quá ít ỏi như nặn tò he, làm nhang, làm quạt… Và những chương trình như “Ngôi nhà mơ ước” đã gieo thêm cho cuộc đời “mầm hạnh phúc”. Từ số tiền đóng góp của các nhà tài trợ, nhà hảo tâm, của bao ngôi nhà kiên cố hơn được dựng lên để thay thế ngôi nhà xiêu vẹo. Những giọt nước mắt của người xem hòa với những giọt nước mắt của những người lam lũ, tần tảo khi nhận được ngôi nhà mà có lẽ nằm mơ họ cũng không thể nghĩ tới họ sẽ nhận được. Ngôi nhà đó sẽ giúp họ an tâm hơn vào những ngày mùa mưa, sẽ giúp họ an tâm hơn vì sẽ có một nơi để đi về mà không sợ nắng mưa giông bão. Ta chợt nhớ đến nhà thơ Đỗ Phủ cách ta mấy ngàn năm cũng đã từng mong ước một ngôi nhà vững chai cho tất cả mọi người được che mưa, che nắng, che lạnh lẽo, cô đơn, băng giá. Những ngôi nhà rách nát, xiêu vẹo, xám xờ trong sương gió giờ đây ửng hồng, sáng trong khiến cho ta cảm giác đó là thế giới cổ tích của những trái tim. Từ “trái tim yêu thương”, “mầm hạnh phúc” được gieo trồng vun đắp để tăng thêm hơi ấm trong cuộc sống có lẽ chỉ đơn giản như thế.
“Trái tim yêu thương” sẽ gieo “mầm hạnh phúc”. Nhưng nó chỉ thật sự đem đến điều tốt đẹp khi tình yêu thương ấy được đặt đúng chỗ. Có những tình yêu thương mù quáng, thiếu sự tỉnh táo của lí trí thì chỉ còn là sự lợi dụng của lòng yêu thương mà thôi. Có những tình yêu thương còn mang tính chất tạm thời “chữa cháy” chưa thật sự bền chắc, hiệu quả. Tình yêu thương không chỉ là sự ban ơn, ban phát ân huệ, làm phước mà sâu sắc nhất chính là tạo cơ hội, điều kiện cho họ phát huy được khả năng sức mạnh của chính mình để có thể tìm thấy nội lực của chính mình, để vững vàng trên chính đôi chân của mình. Nghĩa là chỉ cho họ cái cần câu cá hơn là cho họ con cá. Nếu chỉ cho ăn thì núi lở non mòn, không thể đáp ứng hết được, không thể có mà cho mãi. Từ cái cho không như thế có thể tạo thành sự ỷ lại, lười biếng, thụ động.
Cuộc sống giống như một bát nước lớn chứa những giọt nước của yêu thường. Con người ta biết yêu thương, sẻ chia thì bát nước cứ thế đầy lên bằng những niềm vui và hạnh phúc và cũng khô cạn dần nếu con người không chịu mở cửa trái tim trao gởi yêu thương đi. Những người không tiếp thêm nước cho chiếc bát ấy, tâm hồn sẽ héo úa, khô cạn từng ngày. Họ dần dần sống vô cảm, chỉ quan tâm đến lợi ích cá nhân nhỏ nhen, ích kỉ. Đáng buồn thay, vẫn còn những con người như thế trong cuộc sống ngày nay. Họ quên mất đi tình yêu thương, bị sự ồn ào của cuộc sống, bị lu mờ bởi vật chất nên để tình yêu thương nguội lạnh. Vì cái tôi, vì cuộc sống đơn điệu của bản thân mà họ bỏ mặc những thứ xung quanh. “Mầm hạnh phúc” cũng từ đấy mà trở nên héo úa, lụi tàn.
Chỉ trái tim yêu thương mới gieo mầm hạnh phúc – Mẫu 3
Bạn tìm thấy hạnh phúc khi nào? Khi bạn nhận được thật nhiều tiền, khi bạn may mắn nhận được một suất học bổng hay khi bạn tự hào vì mình đã hạ gục được một đối thủ bằng chút trò bịp bợm của bản thân hay khi bạn nhận được tình thương từ người khác? Câu hỏi ấy thật dể đối vói những ai biết được giá trị đích thực của cuộc sống nhưng cũng thật khó đối với những ai chỉ biết đến vật chất, tôn thờ những giá trị mơ hồ, phù phiếm ở đời. Và câu trả lời ấy là trái tim yêu thương là nơi bắt nguồn cho hạnh phúc.
Thượng đế sinh ta ra và ban phát cho ta quyền được sở hữu một trái tim. Trái tim hiểu theo một cách khoa học thì nó là một bộ phận của cơ thể và giúp duy trì sự sống của con người.Nhưng với cái thế giới đa ngã, nhiều chiều nhiều hướng thì trái tim không đơn thuần chỉ là trái tim mà nó là nơi bắt nguồn cho tất cả.Nó là nơi khơi dậy bao cảm xúc, tình yêu rung động của con người.Nó là chiếc “cần rung” làm xao động những con sóng, đỉnh sóng và bụng sóng của tình yêu thương.
Song không phải trái tim nào cũng biết làm những con sóng tình yêu mà đôi khi là ngược lại. Trái tim ấy biết đập, đập đúng với nhịp đập của một trái tim khoẻ mạnh nhưng nào biết được dòng máu chảy trong nó không hề ấm nóng mà lạnh lùng đến ghê sợ. Sự lạnh lùng đó khiến cho người khác tổn thương, đau khổ và dằn vặt. Ban đã bao giờ lặng thinh và cảm nhận sức ấm của trái tim mình chưa? Hay là bạn mặc kệ nó? Với bạn chỉ đơn giản trái tim ấy biết đập là đủ rồi. Còn với tôi, tôi luôn giành một chút ít thời gian để cảm nhận về nó.Vì những lúc như thế tôi hiểu ra được nhiều điều ho. Trong xã hội tiến bộ nhưng không kém phần xô bồ, phức tạp, khó khăn thì cần lắm những khoảnh khắc như vậy, cần lắm những trái tim biết rung động, biết yêu thương. Vậy mà những người dân Trung Quốc lại vô tình, lạnh lùng, vô cảm chỉ biết nhìn cô bé mới 2 tuổi ra đi, từ bỏ cuộc sống này trong khi nó chưa đủ nhận thức, chưa hiểu và khám phá những gam màu kì diệu của thế giới này. Tại sao người ta lại làm như vậy? Trái tim của họ đâu cả rồi?Họ vô tình đến vậy sao? Đó là những câu hỏi mà tôi tự hỏi chính mình khi đọc được những dòng tin tức đó.Sự ghẻ lạnh của họ đã đánh mất đi hạnh phúc của người khác, làm cho “những điều trông thấy mà đau đớn lòng”. Nếu họ biết yêu thương, biết mở lòng mình ra, mở vòng tay của mình ra để đón lấy và cứu sống nó thì mọi chuyện đã khác. Nhưng không họ đã không làm như vậy.
Vâng, trái tim yêu thương, hạnh phúc đó là điều quan trọng và tuyệt vời nhất nếu ai đó có được nó.Nhưng tại sao một trái tim biết rung lại quan trọng đến vậy? Câu hỏi này có lẻ là thừa nhưng ta cần phải đặt nó vào một tình huống để bàn luận thấu đáo hơn. Như chúng ta đã khẳng định từ truớc trái tim yêu thương là nơi bắt nguồn cho hạnh phúc. Hạnh phúc ở đây không đơn thuần chỉ là ta thỏa mãn những gì ta muốn mà là một cảm giác ấm lòng, ta đau với nổi đau của họ. Hiểu được điều đó, ta giúp họ bằng trái tim yêu thương thật sự của mình. Sự giúp đỡ ấy không phải là khi ta quyên góp một khoản tiền thật lớn mà quan trọng là ở tấm lòng, ở tình cảm mà ta giành cho họ. “Cách cho quý hơn vật cho” đúng là như vậy. Tuy ta không có đủ tiền để giúp đỡ họ như bao nhiêu người khác nhưng ta có trái tim, ta sẽ chia với họ bằng tài sản tinh thần mà mình có. Chính vì vậy khi nhận được những tình cảm, những thông điệp yêu thương ấy dù nhiều hay ít thì cũng khiến cho những kiếp người đau khổ cảm thấy ấm áp và hạnh phúc hơn, giúp họ hiểu rằng họ không hề cô độc trong cái thế giới này.Không chỉ họ cảm thấy hạnh phúc mà riêng bản thân ta cũng cảm thấy hạnh phúc. Bởi lẻ “trong cuộc sống không có gì cao quý và tốt đẹp hơn là đem đến hạnh phúc cho người khác”. Những lúc như thế trái tim của bạn đã đúng nghĩa là một trái tim. Nó đã biết yêu thương, biết chia sẽ và bạn nên tự hào về điều đó.
Hơn nữa vật chất không thể bù đắp và mang đến hạnh phúc cho người khác. Mặc dù có cho đi chăng nữa thì đó cũng chỉ là một chút giây phút ấm lòng mà thôi, giây phút đó không tồn tại vĩnh hằng với lòng người. Đó là điều cần phải nói đến trong xã hội như ngày nay.Dòng chảy của thời đại khiến ta bắt gặp nhiều trường hợp gây tổn thương cho người khác làm cho họ đau khổ đặc biệt là trong tình yêu rồi khước từ và đánh đổi nó bằng tiền. Nhưng liệu tiền có hoá giải tất cả không, chắc chắn là không. Cũng chính vì tiền có thể mua được một liều thuốc đắt nhưng không thể mua được sức khoẻ, tiền có thể mua được ngôi nhà lớn nhưng không thể mua được sự bình yên trong ngôi nhà. Và hơn hết tiền không thể mua được hạnh phúc. Hay nói cách khác hạnh phúc không thể đánh đổi bằng tiền và rộng hơn là vật chất. Chính vì thế duy chỉ ở trái tim yêu thương mới đem đến hạnh phúc. Tôi sẽ kể cho bạn nghe một câu chuyện để chứng minh cho những gì tôi đã phân tích. Một anh chàng đem trái tim mình khoe với mọi người rằng trái tim của anh ta là trái tim đẹp nhất nhưng một ông lão lại cho rằng trái tim của anh ta không đẹp bằng trái tim của lão. Tất cả mọi người ai cũng ngạc nhiên khi thấy ông mang ra một trái tim không biết bao nhiêu là vết xước, lồi lõm. Ông lão nói rằng “Trái tim của anh tuy đẹp không có một vết sẹo nào nhưng trái tim của tôi biết ban phát tình yêu thương những chỗ lồi là khi tôi dành cho họ ít tình yêu thương họ lại trả lại cho tôi nhiều hơn cái mà tôi cho họ, còn những chổ lõm là khi tôi cho đi mà không được nhận lại”. Nghe ông lão giải thích ai cũng thấy chí lí và anh chàng đó đã cảm thấy xấu hổ về mình, về cách sống lặng lẻ, ích kỉ của mình. Anh không biết cho đi chỉ biết dành tình yêu thương ấy cho mình. Những vết xước, lồi lõm trên tái tim của ông lão dù nhất thời nó xấu đi nhưng nó lại làm đẹp chính tâm hồn ông và hơn hết là đem đến hạnh phúc cho người khác.
……………….
Mời các bạn cùng tham khảo nội dung chi tiết tại file dưới đây!