Tập làm văn lớp 3: Kể về một người mà em quý mến nhất (ông bà, cha mẹ, hàng xóm…), Tài Liệu Học Thi mời bạn đọc tham khảo tài liệu Tập làm văn lớp 3: Kể về một người
Tập làm văn lớp 3: Kể về một người mà em quý mến nhất (ông bà, cha mẹ, hàng xóm…) gồm tuyển chọn những bài làm hay nhất của các bạn học sinh lớp 3.
Tài liệu bào gồm 15 bài văn mẫu hay nhất do chúng tôi tổng hợp sẽ được đăng tải chi tiết dưới đây. Mời bạn đọc cùng tham khảo.
Xem Tắt
Kể về ông nội của em
Ông nội em là người mà cả gia đình đều kính trọng. Ông cũng là người gần gũi nhất với em.
Ông em năm nay tuy đã ngoài bảy mươi tuổi nhưng đi lại còn rất nhanh nhẹn. Vóc người dong dỏng cao. Ông thường mặc bộ âu phục màu xanh lam khi đi đây đi đó. Mái tóc ông đã gần bạc hết, lúc nào cũng cắt cao và chải vuốt rất gọn gàng. Đôi mắt ông không còn tinh anh như trước nữa nhưng ông thích đọc báo, xem tivi. Những lúc ấy ông phải mang kính, chăm chú một cách tỉ mỉ. Đôi bàn tay ông toàn xương xương và chai sần vì những năm tháng lao động vất vả.
Những ngày thơ ấu, em được sống trong tình thương bao la của ông, được che chở, được dắt dìu. Ông luôn quan tâm đến cái ăn cái mặc, việc học hành của em. Bữa ăn, ông thường bỏ thức ăn ngon cho em. Ông vui khi em chóng lớn, học hành tiến bộ. Ông luôn lo lắng cho tất cả mọi người trong gia đình, nhắc nhở công việc làm ăn của bố mẹ em. Ông là chỗ dựa tinh thần cho cả nhà. Nhờ có ông mà mỗi thành viên trong gia đình đều vững bước đi lên. Chẳng những ông quan tâm đến gia đình mà còn quan tâm đến tình làng nghĩa xóm. Ông hay giúp đỡ người nghèo khó, người không may mắn trong cuộc sống. Ông thường lấy những câu chuyện đời thường thể hiện điều nhân nghĩa để giáo dục cả nhà. Bởi vậy nên mọi người lúc nào cũng yêu quý ông.
Tấm lòng nhân ái của ông là ngọn đuốc soi sáng tâm hồn. Ông đã truyền thêm sức mạnh cho em vững bước đi lên trên con đường học tập. Gia đình em luôn tôn kính, làm theo những gì ông mong muốn. Em vẫn thường quanh quẩn bên ông, lúc thăm vườn cây, khi bắt sâu, nhổ cỏ giúp ông. Em thầm mong sao ông em sẽ mãi khỏe mạnh.
Kể về ông ngoại của em
Ông ngoại em là người mà em yêu mến nhất. Ông rất gần gũi và chăm nom em trong cả quãng đời thơ ấu.
Ông em năm nay đã bảy mươi hai tuổi. Ông có vóc người gầy gầy, nhưng đi lại vẫn còn nhanh nhẹn. Hằng ngày ông thường mặc bộ đồ bà ba màu xám trông rất sạch sẽ. Khi đi đâu thì ông mặc quần tây áo sơ mi. Khuôn mặt ông gầy gầy, xương xương vì ông phải trải qua bao nhọc nhằn, vất vả. Tóc ông bạc gần hết, chải ngược ra sau để lộ vầng trán cao cao, hằn in nhiều nếp nhăn. Đôi mắt ông còn rất sáng. Mỗi tối ông thường xem tivi, chương trình thời sự. Đôi bàn tay xương xương và rám nắng của ông minh chứng một điều ông đã phải trải qua những tháng ngày vất vả để nuôi con cháu. Thế nhưng, hiện giờ đôi bàn tay ấy vẫn còn rất nhanh nhẹn. Mỗi buổi chiều ông thường xách nước tưới cây kiểng và chăm sóc cây, đó là một thói quen mà ông không thế bỏ được. Vườn cây của ông mùa nào quả nấy. Mỗi lần về thăm ngoại, chúng em tha hồ hái ăn mà không hề bị rầy la. Ông em luôn qua tâm đến con, cháu. Ông luôn nhắc nhở từng li, từng tí, ông còn dạy chúng em biết yêu thương và quan tâm đến mọi người xung quanh. Ông đối xử tốt với những người trong xóm nên ai cũng quý ông.
Thương ông, em mong ông khỏe mạnh sống thật lâu. Ông như bóng mát của cây đa để cho con cháu làm chỗ dựa và phấn đấu vươn lên trong học tập trong cuộc sống.
Kể về bà nội của em
Bà nội của em năm nay đã bảy mươi tư tuổi. Nhưng bà vẫn còn minh mẫn và khỏe mạnh lắm.
Bà có dáng người nhỏ nhắn. Mái tóc bà đã bạc trắng nhưng vẫn còn rất dài và luôn được bà búi lên gọn gàng. Khuôn mặt đã in hằn dấu vết của thời gian với nhiều nếp nhăn. Nhìn khuôn mặt của bà, ai cũng cảm thấy yêu mến bởi sự phúc hậu, đặc biệt là đôi mắt hiền từ mỗi khi nhìn những người xung quanh.
Bà rất yêu thương em. Mỗi lần về quê chơi, em thường được bà kể cho nghe những câu chuyện cổ tích hấp dẫn. Em còn rất thích những món ăn thôn quê giản dị của bà nữa. Đặc biệt là những lần hai bà cháu cùng nhau ra vườn chăm sóc vườn rau, bà đã dạy em rất nhiều điều thú vị về thế giới của các loài cây.
Tuy rằng, hiện tại, bà đã không còn sống nhưng em vẫn luôn nhớ đến bà với những tình cảm yêu thương nhất.
Kể về bà ngoại của em
Bà ngoại của em năm nay đã bảy mươi tuổi. Bà sống cùng với gia đình em từ khi em còn rất nhỏ.
Bà chính là người chăm sóc em từ cái ăn đến giấc ngủ khi bố mẹ em phải bận làm việc. Nên đối với em, bà có lẽ là người gắn bó nhất. Bà em có dáng người không cao lắm. Khuôn mặt phúc hậu với đôi mắt hiền từ. Mái tóc trắng bạc phơ đã được bà cặp gọn. Đôi bàn tay nhỏ nhắn đã vất vả làm lụng cả một đời.
Mỗi khi không phải đi học, em thường ở nhà trò chuyện cùng bà. Lúc đó, bà thường kể cho em nghe những câu chuyện về cuộc sống thời xưa. Thỉnh thoảng, em còn giúp bà làm những việc lặt vặt trong nhà.
Em rất yêu quý bà ngoại của em.
Kể về người bố của em
Gia đình em có bốn người ba mẹ và em trai của em nhưng người mà em yêu quý nhất là ba. Ba em năm nay ngoài bốn tuổi nhưng vẫn cơ cằn trang trải cuộc sống cho ba mẹ con. Những nếp nhăn trên tay ba dần dần xếp khít lại hằn sâu vào xương thịt. Mặc dù cuộc sống nhiều khó khăn vô cùng nhưng ba vẫn nổ lực vượt qua khó khăn. Vì vậy ba luôn là thần tượng trong lòng em và là người em yêu thương nhất.
Kể về người mẹ của em
Bài làm 1
Trong gia đình của em, ai cũng là người em yêu quý, nhưng người mà em yêu quý nhất đó chính là mẹ của em. Mẹ em năm nay đã ba mươi bảy tuổi. Mẹ có dáng người cân đối, thon thả. Mái tóc của mẹ là tóc xoăn, có màu nâu mượt. Khuôn mặt trái xoan với đôi mắt hai mí, chiếc mũi cao cao và đôi môi đỏ hồng luôn nở nụ cười rạng rỡ là những nét nổi bật. Mẹ em sở hữu làn da trắng hồng tự nhiên. Hằng ngày, mẹ em thường hay mặc những chiếc váy đẹp được cách điệu nhưng không quá diêm dúa.
Mẹ em không những xinh đẹp mà còn rất đảm đang nữa. Hôm nào trong nhà có ai sinh nhật, mẹ thường về sớm để chuẩn bị mọi thứ. Một lần, khi đi học về em đã thấy mùi thơm phức của các món ăn phát ra từ nhà mình rồi. Vào trong nhà, trên bàn ăn thấy bày bao nhiêu là món ăn ngon: Đỏ của cà chua, xanh của rau, nâu của thịt bò… Tối hôm đó, nhà em ăn sinh nhật rất vui vẻ. Có lần, trời đổi gió, em bị ốm, sốt cao tới 39 độ, mẹ em rất lo lắng. Mẹ đưa em vào bệnh viện để khám, bác sĩ bảo em bị viêm phổi. Bác sĩ kê đơn thuốc rồi bảo mẹ cho em uống cho đến khi hết sốt. Mẹ chăm sóc em rất ân cần, chu đáo. Sau ngày em bị ốm, mẹ em gầy hẳn đi vì những đêm thức trắng để chăm sóc em.
Em rất yêu mẹ của em. Dù có đi đâu xa, em vẫn luôn nhớ về mẹ của mình. Em thầm hứa sẽ học thật giỏi để không phụ sự chăm sóc, yêu thương của mẹ.
Bài làm 2
Gia đình là nơi ai cũng muốn về, nơi đây thật ấm áp, chan chứa tình yêu thương. Người đã làm cho gia đình vui vẻ, gần gũi, yêu thương nhau hơn là mẹ em.
Em là con thứ hai trong gia đình, trước em có cả anh trai hơn em những mười lăm tuổi nên chắc ai cũng đoán được mẹ đã ngoài năm mươi. Tuy được xếp vào tốp những người thấp bé, nhẹ cân nhưng ở cơ quan có việc gì khó là mẹ giúp liền. Mái tóc đen của mẹ ngày nào giờ đã ngả sang màu hạt dẻ, đã điểm những sợi tóc trắng, mái tóc ngắn đó ôm lấy khuôn mặt gầy tỏ rõ mẹ là một người nhã nhặn và không cầu kì. Khuôn mặt mẹ đã xuất hiện những nếp nhăn và những đốm tàn nhang nhưng sao chúng lại gần gũi, thân thương đến vậy. Vầng trán cao, gương mặt sáng sủa, đôi mắt sáng long lanh như những vì sao đêm cho thấy mẹ là một giáo viên ưu tú. Đôi môi tím hồng của mẹ luôn nở một nụ cười rạng rỡ làm ai thấy mẹ cũng vui. Mẹ ăn mặc giản dị nhưng toát lên một vẻ thanh cao, thân thiện. Mẹ đã ngoài độ tuổi xuân mà đã sắp lên chức bà nội nên hay bị đau khớp, cả nhà ai cũng muốn đỡ mẹ một tay. Ngoài giờ làm việc ở cơ quan, ở nhà mẹ còn soạn giáo án, đọc thêm sách phục vụ bài giảng trên lớp ngày mai. Em rất kính trọng mẹ nói riêng và các thầy cô giáo nói chung vì họ đã đào tạo ra những người công dân có ích cho xã hội. Tuy bận việc công, việc nhà nhưng tối nào mẹ cũng vào bếp tự tay nấu những món ngon cho cả nhà.
Câu hát: “Từ ngày sinh ra mẹ nâng như trứng, mẹ hứng như hoa” quả là không sai. Mẹ là người đã nâng niu, dạy dỗ, nuôi nấng và cho em bao tình yêu thương. Em biết ơn mẹ nhiều!
Kể về anh trai của em
Trong gia đình, người chiều chuộng em nhất có lẽ là anh trai của em. Anh em năm nay mười hai tuổi. Anh đang là học sinh lớp 6. Dáng người khá cao, nhưng hơi gầy. Mái tóc cắt ngắn gọn gàng. Khuôn mặt hiền lành.
Anh trai của em học rất giỏi, đặc biệt là môn Toán. Chính vì vậy, em thường nhờ anh giảng bài cho em. Anh giảng bài vô cùng dễ hiểu. Những khi có ai bắt nạt em, anh đều là người đứng ra bảo vệ em. Em rất yêu quý anh trai của mình.
Kể về chị gái của em
Trong gia đình, người em yêu quý nhất chính là chị gái. Chị em năm nay mười sáu tuổi. Chị của em tên là Thu. Chị đang là học sinh lớp mười một. Dáng người của chị không cao lắm và hơi gầy. Khuôn mặt trái xoan cùng với nước da trắng khiến chị trông rất xinh xắn. Nhưng em thích nhất là nụ cười ấm áp của chị. Chị rất yêu thương em. Khi còn nhỏ chị thường nhường cho em đồ chơi đẹp. Những lúc có bài nào không hiểu, em thường nhờ chị giảng bài hộ. Thỉnh thoảng, chị còn là một nhà thiết kế thời trang – giúp em có được những bộ trang phục độc đáo vào những ngày cả gia đình đi chơi. Ở trường học, nếu có ai bắt nạt em, chị sẽ là người đầu tiên biết được, rồi ra tay giúp đỡ. Em và chị đã có nhiều kỉ niệm đẹp đẽ bên nhau.
Kể về em gái của em
“Bé bé bồng bông hai má hồng”. Đó là tiếng hát của bé Cúc phương đang tuổi tập đi tập nói. Cúc phương là em của em.
Bé Cúc Phương có thân hình nhỏ nhắn, rất dễ thương. Bé thích mặc áo đầm. Bé có làn da trắng hồng, nõn nà. Nhìn bé ai cũng muốn ôm bé vào lòng mà hôn lên đôi má của bé.
Đầu bé hơi thon thả, nhỏ như trái xiêm, tóc đen và xoắn tròn. Đôi mắt to đen, tròn như hai hạt nhãn. Mũi bé hơi cao và cái miệng chúm chím rất dễ thương. Chân mày dài, mờ mờ cong cùng với đôi môi đỏ như có ai thoa son. Đôi cánh tay tròn như ống chỉ đầy nguyên. Bàn tay, bàn chân năm ngón mũm mĩm xinh xinh. Em thích cầm đôi bàn tay bé vỗ vào má em lúc em bế bé.
Cúc Phương là niềm vui của gia đình em. Em mong bé chóng lớn để dẫn bé đến trường.
Kể về em trai của em
Em trai của em tên là Lâm. Năm nay em năm tuổi và đang học lớp mẫu giáo lớn của một trong mầm non gần nhà. Khuôn mặt tròn với hai chiếc má phính khiến em trông rất đáng yêu. Đôi mắt đen láy, to tròn như hai hạt nhãn. Chiếc môi nhỏ xíu, lúc nào cũng mỉm cười với em.
Em trai em rất ngoan ngoãn. Khi ở nhà, em đã biết tự ăn cơm, thay quần áo. Mỗi khi rảnh rỗi, em thường dạy Lâm đánh vần các chữ cái. Lâm là một cậu bé rất thông minh. Thỉnh thoảng, Lâm còn giúp đỡ em một vài công việc trong nhà như: nhặt rau, quét nhà, phơi quần áo… Em tin chắc rằng khi lớn lên Lâm sẽ là một chàng trai vô cùng tuyệt vời.
Kể về người hàng xóm mà em quý nhất
Bài làm 1
Ngay sát nhà em là nhà bác Hòa. Bác Hoà là hàng xóm thân thiết nhất của gia đình em. Năm nay, bác bốn mươi tuổi. Bác là giáo viên trường trung học cơ sở Cát Linh. Có lần đi xa về, bác cho em quyển truyện. Tuy món quà nhỏ nhưng đó là quyển truyện hay nhất mà em từng đọc. Bác có dáng người cân đối, da ngăm đen, khuôn mặt đôn hậu. Bác rất yêu quý trẻ em trong xóm. Thỉnh thoảng, bác kể chuyện cho chúng em nghe. Có lần, sang nhà bác chơi chẳng may em làm vỡ lọ hoa. Em xin lỗi bác nhưng bác không trách em mà căn dặn: “Lần sau cháu phải cẩn thận hơn nhé!”. Bác quả là người nhân hậu. Em coi bác như người thân trong gia đình.
Bài làm 2
Mùa hè năm nay gia đình em chuyển đến nơi ở mới. Người hàng xóm đầu tiên mà em quen là chị Diệp. Chị có dáng người cao cao. Mái tóc của chị dài và luôn được tết gọn gàng. Chị rất vui tính. Mỗi khi chị cười để lộ chiếc răng khểnh trông thật duyên. Buổi chiều nào chị cũng sang nhà em chơi. Lúc đầu em còn rất bỡ ngỡ nhưng nhờ có chị nên em đã làm quen được với rất nhiều bạn mới. Rồi chị dẫn em ra nhà văn hóa, sân chơi, vườn hoa. Em rất vui được làm bạn với chị Diệp.
Em mong chị Diệp mãi mãi ở gần nhà em.
Bài làm 3
Cô Thanh là người hàng xóm thân thiết của nhà em. Cô hai mươi bảy tuổi. Cô là giáo viên dạy lớp một trường Tiểu học Kim Đồng. Vì cô nổi tiếng là một giáo viên dạy giỏi cấp thành phố nên rất nhiều bố mẹ học sinh ti tưởng và gửi con mình vào học lớp cô. Cô Thanh rất hiền và dịu dàng, cô thường sang dạy em Ngọc học bài và cho hai chị em bánh kẹo, đôi lúc cô cũng giúp mẹ em nấu ăn và các việc khác. Gia đình em coi cô như một thành viên trong gia đình mình.
Bài làm 4
Gần nhà em có một chị hàng xóm mà em rất quý mến. Chị năm nay khoảng hai mươi tư tuổi. Chị Hiên là một cô giáo rất hiền hậu. Chị có dáng người thanh mảnh, cao và hơi gầy. Những lúc em có bài khó, em thường chạy sang nhờ chị giảng bài cho. Chị giảng bài rất dễ hiểu. Chị thường nhắc nhở chúng em cần phải: “Nghe lời bố mẹ, học giỏi và ngoan ngoãn.”
Chúng em rất yêu quý chị Hiên, Chị Hiên cũng rất quý em như quý người em ruột của mình.